Món quà dành cho Bà

Trong cuộc sống, đây mới là điều quan trọng: hãy dành trọn vẹn tình yêu thương cho những người thân yêu – dẫu người thân yêu của chúng ta có thể chẳng thể nhận ra và không nhớ đến.

Eleanor không hiểu được chuyện gì xảy ra với bà ngoại. Bà luôn quên mọi thứ, từ chuyện khuấy đường vào ly nước chanh, đến chuyện thanh toán hóa đơn tiền điện và những lần đi chợ, bà quên cả những thứ trái cây cần mua. 


Eleanor hỏi mẹ: "Bà ngoại làm sao vậy mẹ? Con thấy trước đây bà cẩn thận lắm, nhưng dạo này trông bà có vẻ buồn và dường như chẳng nhớ chuyện gì cả?".
 
Mẹ đáp: "Bà ngoại con đã có tuổi rồi! Bà cần tấm lòng quan tâm săn sóc của mẹ con mình, con yêu ạ!".
 
"Nhưng có tuổi rồi thì sao hả mẹ?" – Eleanor hỏi - "Có phải khi về già thì ai cũng có thể quên mọi thứ không? Chắc sau này con cũng vậy, phải không mẹ?". 
 
"Không phải bất cứ ai lớn tuổi cũng đều dễ quên mọi thứ như vậy đâu, Eleanor ạ! Bà ngoại con bị bệnh não suy và chứng bệnh đã khiến bà dễ quên mọi thứ hơn. Chúng ta phải đưa bà đến nhà điều dưỡng để bà được chăm sóc đúng cách thôi con ạ!".
 
"Ôi! Nhưng không được đâu mẹ ơi! Bà ngoại sẽ nhớ nhà lắm!"
 
"Nhưng chúng ta chẳng làm gì khác được đâu, con gái ạ! Ở đó, bà sẽ được chăm sóc tốt theo đúng cách, và bà sẽ có thêm những người bạn mới".
 
"Nhưng mẹ con mình có thường xuyên được đến thăm bà không mẹ? Con nhớ bà và muốn được ngồi nói chuyện với bà lắm, cho dù bà không nhớ gì cả!" – Eleanor hỏi.
 
"Được chứ!" – người mẹ đáp - "Chúng ta sẽ đến thăm bà ngoại mỗi tuần. Mẹ con mình cũng có thể mang quà tặng bà nữa!".
 
Eleanor mỉm cười: "Dạ, đúng rồi! Mua kem chẳng hạn! Bà ngoại rất thích kem dâu!".
 
Lần đầu tiên đến thăm bà ở nhà điều dưỡng, Eleanor muốn rơi nước mắt. Em nói với mẹ: "Mẹ ơi! Sao ở đây có nhiều cụ già phải ngồi xe lăn vậy mẹ?".
 
"Các cụ phải ngồi xe lăn vì các cụ dễ bị ngã, con ạ!" – người mẹ giải thích - "Bây giờ, mẹ con mình đến chỗ bà ngoại đi! Con phải nhớ mỉm cười thật tươi và hỏi thăm sức khỏe của bà đấy nhé!". 
 
Bà ngoại ngồi nơi góc phòng, nơi có ánh nắng bên ngoài cửa sổ hắt vào. Bà đang ngắm nhìn hàng cây bên ngoài cửa sổ. Eleanor chạy lại gần, ôm chầm lấy bà và nói: "Bà ơi! Bà xem này, cháu mang quà biếu bà đây. Món kem dâu mà bà thích nhất đấy ạ!".
 
Bà ngoại cầm muỗng và ly kem rồi bắt đầu ăn mà chẳng nói gì cả. Mẹ Eleanor bảo: "Mẹ chắc là bà rất thích món kem dâu đấy, con yêu ạ! Nhưng dường như bà không nhận ra mẹ con mình."
 
Eleanor cảm thấy buồn. 
 
"Mẹ con mình phải dành nhiều thời gian hơn cho bà!" – mẹ Eleanor động viên - "Bà của con hiện đang sống trong môi trường mới, nên bà cần có thời gian để thích nghi, con ạ!".
 
Nhưng những lần sau, khi hai mẹ con đến thăm bà, bà vẫn vậy. Bà chỉ ăn kem, rồi lặng lẽ, đôi mắt vô hồn và chẳng nói lời nào với hai mẹ con cả!
"Bà ơi! Bà có nhận ra hai mẹ con cháu không?" – Eleanor hỏi bà.
 
"Có chứ! Cháu là đưa bé vẫn hay mang kem đến cho bà ăn đây mà!" – bà ngoại đáp.
 
"Nhưng cháu chính là Eleanor, cháu gái của bà đây ạ! Bà có nhớ tên cháu không?" – Eleanor vừa hỏi, vừa choàng cánh tay bé nhỏ ôm lưng bà ngoại.
 
Bà ngoại gượng gạo mỉm cười: "Nhớ! Chắc là bà nhớ chứ! Cháu là đứa vẫn mang kem cho bà ăn".
 
Bất chợt, Eleanor nhận ra là bà ngoại chẳng hề nhớ đến mình. Bà ngoại đang sống trong một thế giới riêng, thế giới không có ký ức và cô độc, hiu quạnh.
 
"Bà ơi! Bà có biết cháu yêu bà đến mức nào không?" – Eleanor hỏi. Liền sau đó, em nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má bà ngoại.
"Con thấy chưa? Đó là tất cả những gì mà bà ngoại mong muốn: tình yêu thương" – người mẹ nói.
 
"Từ nay trở đi, tuần nào con cũng sẽ mang kem đến thăm bà ngoại và ôm hôn bà, mẹ ạ!" – Eleanor nói - "cho dù bà không nhớ và cũng không nhận ra con!". 
 
Tóm lại, trong cuộc sống, đây mới là điều quan trọng: hãy dành trọn vẹn tình yêu thương cho những người thân yêu – dẫu người thân yêu của chúng ta có thể chẳng thể nhận ra và không nhớ đến. 
 LẠI THẾ LUYỆN dịch
 (Theo lifeofhope.com)