Là một giáo viên, tôi luôn tâm niệm, nghề nghiệp của mình không chỉ
đem đến cho học sinh kiến thức, mà quan trọng hơn, còn tạo cho các em những
thói quen đạo đức cao đẹp, biết quan tâm đến người khác.
Những
giờ lên lớp, tôi luôn cố gắng đem lại cho các em những khoảnh khắc thú vị. Học
tập hoàn toàn không phải là một gánh nặng, một điều gì đấy thật khiếp đảm, đáng
sợ, nhưng là một niềm vui thật sự lớn lao. Sau mỗi buổi học, tôi gửi đến các em
lời chào thân ái. Tạm thời cô trò tôi tạm biệt nhau, và hẹn nhau sẽ sớm gặp lại
nhau vào buổi học ngày mai. Tôi luôn nhen nhóm trong lòng học sinh của mình nỗi
khát khao cháy bỏng là được đi học. Phải làm sao cho các em, khi rời trường trở
về nhà, các em chỉ mong sao cho thời gian trôi thật nhanh, để rồi ngày mai lại được
đến lớp, đến trường, được gặp gỡ thầy cô và các bạn, được hoà mình với nhau
trong bầu không khí học tập với những niềm say mê bất tận….
Tôi hạnh
phúc khi mình tập cho các em thói quen chào hỏi, thái độ quan tâm lẫn nhau bằng
chính tấm gương của thực hành hàng ngày của mình. Tôi nở nụ cười hân hoan chào
các em khi tôi bước vào lớp, và khi kết thúc buổi học, lúc các em ra về cũng vậy,
tôi chúc các em luôn tìm thấy niềm vui trong học tập. Mỗi buổi chiều, khi dắt
xe ra khỏi cổng trường, tôi thấy an tâm khi chính các em biết nở nụ cười tươi
chào cha mẹ nơi cổng trường khi cha mẹ đón các em đi học về… Bậc làm cha mẹ nào
mà lại không nở mày nở mặt, mát lòng mát ruột khi nhìn thấy con cái mình ngày
càng học giỏi hơn, ngoan hiền, lễ phép hơn, biết yêu thương và quan tâm đến cha mẹ nhiều hơn.
Lời
chào là minh chứng cho cách ứng xử của những con người có giáo dục, là minh chứng
của sự quan tâm, của tình cảm con người dành cho nhau trong cuộc sống. Lời chào
là khởi nguồn của tấm lòng biết trân trọng và quan tâm đến người khác, những
con người mà chúng ta vẫn luôn cùng chung sống, gặp gỡ họ hàng ngày trong cuộc
sống. Thử hình dung một cuộc sống mà ở đó, con người chẳng còn biết đến sự chào
hỏi, những lời hỏi thăm, những nụ cười? Chao ôi! Một
thế giới lạnh lùng, thờ ơ và tàn nhẫn. Một thế giới chán ngắt và đáng sợ!
Tôi còn
nhớ có một hôm, trong lớp tôi, có một em học sinh chơi đá bóng chẳng may bị té
gãy tay và phải đi bệnh viện. Các emhọc sinh trong lớp tự nguyện tổ chức nhau đi
thăm emhọc sinh bị gãy tay ấy. Các em vui vẻ hỏi thăm, ân cần động viên bạn. Một
số em khác còn mua quà, mua những tấm thiệp xinh xắn và ghi vào đó những lời
chúc hết sức ngộ nghĩnh, bởi vì hôm đó cũng là ngày sinh nhật của em học sinh bị
gãy tay. Sau này, chính em học sinh ấy nói với tôi rằng, những tấm thiệp nhỏ với
những lời chúc của các emghi ở trong ấy thật sự có ý nghĩa đối với em trong những
ngày nằm bất động một chỗ trong bệnh viện như thế nào? Đó là những kỷ niệm rất đẹp
mà suốt đời em sẽ không bao giờ quên! Và khi ra viện, chính em nam học sinh ấy đã
cố gắng học tập hết sức mình để đuổi kịp các bạn, để làm cho cha mẹ em được vui
lòng.
Là một giáo viên, tôi luôn cố gắng quan
tâm và đối xử công bằng với mọi em học sinh, không bao giờ tôi bỏ rơi một em
nào. Tôi luôn tự nghiêm khắc nhắc nhở bản thân mình rằng, nếu tôi tỏ ra thiên vị,
phân biệt đối xử giữa các em học sinh trong lớp, tôi sẽ đánh mất niềm tin và
lòng tôn trọng nơi các em, đó là chưa nói có thể tôi sẽ chẳng còn nguyên vẹn
hình ảnh một người thầy đúng nghĩa trong mắt các em. Làm thế nào để mỗi học
sinh của tôi trở thành những con người tốt luôn biết quan tâm đến người khác,
luôn biết tin tưởng vào lòng tốt của con người dành cho nhau trong cuộc sống? Đó
là những điều mà một người giáo viên từng ngày từng giờ đứng trên bục giảng như
tôi luôn trăn trở.
Lại Thế Luyện