Đừng đợi đến…ngày mai !







Đừng bao giờ nói “vào một ngày nào đó” hoặc “một ngày gần đây nhất”. Hãy loại bỏ những cụm từ đó ra khỏi cuốn từ điển của cuộc đời mình. Từ hôm nay, phải luôn tự nhủ với mình rằng, mình sống và quyết tâm luôn làm những điều tốt đẹp, như thể không còn có ngày mai!


Anh rể tôi đưa cho tôi chiếc hộp và bảo : “Chiếc hộp này là của chị gái em, bây giờ em hãy nhận lấy!”. Tôi run run khi đưa tay ra nhận chiếc hộp của chị gái tôi từ tay anh. Đây là chiếc hộp mà từ những ngày chị tôi còn sống, chị rất quý và luôn cất kỹ trong tủ. Chị đã ra đi chỉ sau một cơn huyết áp cao đột ngột. Tôi còn nhớ, đã có lần chị cho tôi xem chiếc hộp này, đó là chiếc hộp đựng những đồ trang sức quý giá của chị. Giờ đây, khi tôi mở chiếc hộp ra, dường như mọi thứ bên trong vẫn còn nguyên vẹn. Một sợi dây chuyền đeo cổ mà chị nói với tôi rằng chị sẽ cất kỹ nó và chỉ đeo vào dịp con gái lớn của chị lập gia đình. Còn kia là chiếc vòng đeo tay mạn ngọc bích mà tôi nhớ có lần chị đã nói chị sẽ để dành nó đến ngày sinh nhật lần thứ 60 của chồng chị, chị mới đeo…

Tôi nhắc lại những kỷ niệm ấy của chị với anh, anh chỉ buồn bã thở dài, và bảo: “Chị đã sống suốt một cuộc đời vất vả. Những đồ trang sức anh mua cho chị, chị chẳng dám đeo”. Rất nhiều lần, anh chỉ mong được nhìn thấy chị đeo trên cổ tay xinh xinh chiếc vòng ngọc lấp lánh mà phải vất vả lắm anh mới mua được để tặng chị, nhưng chị vẫn luôn cất kỹ để chờ đợi đến những dịp trọng đại của gia đình. Giờ đây, những gì chị ước mong thì mãi mãi sẽ chẳng bao giờ xảy ra được nữa, sau sự  ra đi quá bất ngờ của chị…
Câu chuyện của chị tôi làm tôi nhớ đến những thứ tôi cũng đang cố gắng “để dành”, những “dự định” còn đang bị nằm trong “những ngăn kéo im lìm của cuộc đời tôi”. Tôi muốn giải hoà một số bất đồng, chút hiểu lầm lâu nay với một vài người bên hàng xóm. Tôi muốn đi thăm một người bà con ở xa, nhưng tôi cứ nuôi dự định đó mãi mà chưa làm sao thực hiện được. Tôi vẫn luôn tự nhủ, đợiđến khi nào mình sắp xếp được công việc rồi mình sẽ đi thăm, nhưng đã mấy năm trôi qua rồi mà tôi cũng chẳng làm so có thể sắp xếp được công việc của mình. Tôi còn có cả những ước mơ cao đẹp về công việc từ  thiện. Tôi dự định mình sẽ tham gia đội công tác xã hội – từ thiện ở địa phương sau khi tôi nghỉ hưu và có thời gian rảnh rỗi. Tôi còn ra nhà sách mua được cả một đống những tác phẩm hay ho nhất thế giới, nhưng tôi chỉ đem về liếc mắt qua cái bìa đẹp rồi cất vào tủ sách, chứ chưa làm sao sắp xếp được thời gian để đọc, và cũng tự nhủ “để đến khi về hưu” sẽ đọc. Tuy nhiên, đối với tôi, những điều này hiện giờ cũng vẫn chỉ là ước mơ thôi, vì ít nhất tôi cũng còn gần hai chục năm làm việc nữa may ra mới đến tuổi về hưu.
Hoá ra, lâu nay tôi vẫn sống mà chẳng hề nhận ra khoảnh khắc hiện tại thật quý giá như thế nào và tôi cũng chẳng hề biết nâng niu nó. Lúc nào tôi cũng “để dành” mọi thứ .  Dĩ nhiên, những thứ mà tôi “để dành” như thế cũng rất tốt đẹp. Tôi cứ cất giữ mãi những điều dự định tốt đẹp của mình trong ngăn kéo và đợi đến một ngày mai, nhưng tôi đâu có biết rằng, có thể ngày mai biết đâu chừng sẽ không còn đến với tôi nữa, thì sao ?
Cuộc đời của mỗi người tươi đẹp chỉ như những bông hoa rung rinh, phảng phất hương thơm bay trong gió mà thôi, nên chúng ta hãy trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại của mình và sống thật hạnh phúc với nó. Từng giây phút sống, chúng ta phải luôn ý thức mình đang hít thở và luôn cố gắng làm những điều tốt đẹp, chứ đừng chỉ biết “để dành”những kế hoạch, những dự định của mình. Nếu chúng ta cứ “để dành” mãi như vậy, thì chúng mãi mãi vẫn chỉ là những “dự định” mà thôi, hoàn toàn không có gì là có thật cả! Đừng bao giờ nói “vào một ngày nào đó” hoặc “một ngày gần đây nhất”. Hãy loại bỏ những cụm từ đó ra khỏi cuốn từ điển của cuộc đời mình. Từ hôm nay, phải luôn tự nhủ với mình rằng, mình sống và quyết tâm luôn làm những điều tốt đẹp, như thể không còn có ngày mai!  
 LẠI THẾ LUYỆN dịch
 (Theo fibrotalk.org)