Cuộc sống hàng ngày của mỗi người chúng ta cũng phải đương đầu với rất nhiều thử thách khác nhau trong cuộc sống. Đừng ngại những thử thách mới, vì đó là cơ hội để chúng ta không ngừng vươn lên!
Tôi là một diễn viên xiếc. Ngày nào tôi cũng tập đu đưa trên một xà treo cao ngất trên trần nhà. Tôi đương đầu với
khó khăn khi tôi đu đưa qua lại trong khoảng không gian mà chiếc xà treo đã tạo ra cho tôi. Lúc đương đầu với nỗi thử thách đu đưa như thế này, tôi cảm thấy lo sợ biết bao. Phải cố gắng lắm, tôi tạo cho mình sự dũng cảm để tập đương đầu với khó khăn đó. Càng về sau này, tôi càng quen dần với việc đu đưa trên xà treo, và không còn cảm thấy lo âu về mối hiểm nguy có thể xảy ra cho mình như lúc đầu. Bây giờ, thậm chí tôi còn có cảm giác tôi hoàn toàn làm chủ được mình, không còn lo sợ gì nữa; dù vậy, tôi vẫn phải cẩn trọng, vì chỉ một chút xíu sơ xuất thôi là tôi có thể bị hiểm nguy đến tính mạng…
Thế rồi, đến một ngày, tôi phải luyện tập để đu đưa trên một cái xà cao hơn và nguy hiểm hơn. Lâu nay, vốn dĩ tôi đã quen biểu diễn ở cái xà cũ, nên giờ đây, cái xà
quả là một thách thức dành cho tôi. Ở chiếc xà cũ, tôi tự tin và an tâm bao nhiêu, thì với chiếc xà này, tôi vẫn cảm thấy bỡ ngỡ và lo lắng, dù trước đây tôi đã biểu diễn trên chiếc xà cũ khá điêu luyện. Nhưng dù có bỡ ngỡ, lo lắng thế nào, tôi cũng không thể khước từ chuyện luyện tập. Tôi không thể bắt khán giả cứ phải xem mãi trò biểu diễn cũ rích lâu nay của tôi. Hơn nữa, ở gánh xiếc khác, tôi thấy các đồng nghiệp của mình đã tiến xa hơn tôi rất nhiều. Tôi nghĩ, chắc chắn là chính họ đã tự đặt ra thử thách cho bản thân họ để cố gắng, nên càng ngày họ càng đem đến cho khán giả màn biểu diễn ngoạn mục. Đó là màn biểu diễn mà hiện thời tôi không tài nào biểu diễn nổi!
Tôi dũng cảm đương đầu với thử thách mới, dẫu biết rằng nó chẳng đơn giản và dễ chịu chút nào. Rất nhiều lần, tôi ước gì mình có thể vứt bỏ quách cái xà
“đáng ghét” này đi cho rồi! Cái cảm giác khiếp sợ cứ đeo đẳng tôi mãi. Thế nhưng, tôi lại tự nhủ, trước đây khi mình luyện tập đu xà lần đầu tiên, mình đã có kinh nghiệm gì đâu, nhưng mình đã từng cố gắng luyện tập, tự rút kinh nghiệm và mình đã thành công. Vậy thì lần này, ở chiếc xà này, tuy nó có khó khăn hơn chiếc xà cũ, nhưng mình tin là mình có thể luyện tập được. Hơn nữa, nhiều bạn đồng nghiệp khác cũng từng chấp nhận thử thách này trước mình và họ đã thành công, thì tại sao mình lại không thể thành công kia chứ? Không! Nhất định mình phải làm được điều đó. Và biết đâu, ngay trong lúc mình đang cố gắng với chiếc xà này, thì ác bạn đồng nghiệp của mình ở nơi khác cũng đã bắt đầu luyện tập trò biểu diễn mẻ hơn, với nhiều thử thách còn ở mức nguy hiểm cao và thú vị hơn nữa thì sao? Chỉ với ý nghĩ đó, tôi tìm thấy động lực thúc đẩy mình luyện tập trước thử thách mới.
Tôi tự đưa ra cho mình một lời tâm niệm rằng : “Quá khứ huy hoàng của mình thì cũng đã qua mất rồi, nhưng tương lai tươi đẹp thì vẫn chưa tới”. Lời tâm niệm này giúp tôi vượt lên chính mình của ngày hôm qua, để chinh phục
đỉnh cao thành công mới. Đó thực sự là đỉnh cao xứng đáng để tôi chinh phục. Còn nếu như, tôi cứ mải miết với thành quả cũ rích của ngày hôm qua, thì chắc chắn cuộc đời tôi không thể nào vươn đến được đỉnh cao nào cả. Tôi chắc chắn một điều rằng, khi tôi tự đặt ra cho mình một mục tiêu cao hơn để cố gắng, thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc tôi chấp nhận thử thách mới. Thử thách đó cũng đồng thời là cơ hội để tôi thăng tiến. Nếu không có thử thách, tôi không thăng tiến được. Nếu cuộc sống không đem lại cho tôi thử thách, thì chính tôi, tôi phải tự đặt ra cho mình thử thách mới, để tôi đương đầu với nó mà vươn lên. Chấp nhận một thử thách mới, tức là tự mang lại cho mình niềm hy vọng mãnh liệt vào một ngày mai chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn, phát triển cao hơn hiện tại….
Cứ giả sử như tôi không dám chấp nhận
thử thách mới, tôi cứ bằng lòng mãi với kết quả tôi đã đạt được, thì ngày vừa qua tôi phải sống chán chường như thế nào? Vẫn là thói quen biểu diễn hàng ngày, không hề có một sự đột phá, cũng chẳng có gì được coi là mẻ. Và như thế, trong mắt khán giả, tôi còn có giá trị gì nữa. Họ sẽ đánh giá tôi là một kẻ kém cỏi, và cứ biểu diễn đi biểu diễn lại trò cũ rích. Những ngày sống như thế quả là một sự lãng phí vô lý, phải không các bạn?
Bây giờ tôi đã là một diễn viên thành công khi biểu diễn trên chiếc xà mới. Tôi thấy nhẹ nhõm, hạnh phúc vì
động tác biểu diễn điêu luyện, thuần thục của mình. Đây là kết quả của bao tháng ngày luyện tập vô cùng vất vả cùng với bao nỗi hiểm nguy rình rập tôi từng giây, từng phút. Sự thành công nào cũng phải trả bằng giá đắt, nhưng đó là một cái giá thật xứng đáng.
Bạn thân mến ơi! Cuộc sống hàng ngày của mỗi người chúng ta cũng phải đương đầu với rất nhiều thử thách khác nhau trong cuộc sống.
những thử thách mới, vì đó là cơ hội để chúng ta không ngừng vươn lên!
LẠI THẾ LUYỆN dịch
(Theo psysante.com)