Năm
ngoái, khi bắt đầu tập đi xe đạp, tôi đã không nghĩ rằng mình sẽ tham gia những
cuộc đua xa mà chỉ tham gia những cuộc đua ngắn vào những dịp lễ đặc biệt.
Nhưng khi tôi đã đạp xe khá vững, bạn bè khuyến khích tôi tăng cường tập luyện
và thử tham gia một cuộc đua xa hơn xem sao. Khởi đầu là một cuộc hành trình vất
vả dài 150 km, với mục tiêu quyên góp tiền giúp đỡ những bệnh nhân bị chứng xơ
vữa động mạch.
Khi
tôi đăng ký tham gia cuộc đua, ý tưởng ban đầu của tôi cực kỳ thuyệt vời. Tôi
mong muốn đóng góp hết sức mình vào cuộc đua với mục đích từ thiện đó. Và tôi
đã tập luyện một cách nhiệt tình. Nhưng khi ngày tranh tài đến gần, tôi bắt đầu
nghi ngờ khả năng chịu đựng của mình. Trong lòng tôi vẫn muốn được tham gia cuộc
đua, nhưng tôi lại thấy ái ngại với chặng đường dài trong hai ngày tới.
Cuộc
đua khởi hành vào sáng thứ Bảy đẹp trời. Trong mấy giờ đầu của cuộc đua, tôi cảm
thấy tuyệt vời và tinh thần của tôi rất hăng. Nhưng đến chiều, tôi cảm thấy mỏi
mệt và dễ bực bội.
Mỗi
lý do mà đầu óc tôi nảy sinh ra dường như khiến đôi chân tôi chùn bước. “Mình không thể làm được điều này !” – cẳng
chân tôi trở nên cứng đờ và tôi có cảm giác rằng “mọi người là những tay đua xuất sắc, còn mình thì không”. Tôi bắt đầu
thở hổn hển và chắc rằng mình sẽ phải bỏ cuộc thôi !
Khi
đạp lên đến đỉnh dốc, ánh hoàng hôn rực rỡ khiến tôi tiếp tục đạp xe trong vài
phút. Sau đó, trong khoảnh khắc, tôi phát hiện trên đường đua có một tay đua
đang đạp rất chậm. Dường như người đó đang tham gia ở một giải đua khác trên
cùng con đường này, nhưng tôi chưa hiểu rõ tại sao. Vì thế, tôi quyết định đạp
nhanh lên để tìm hiểu. Đó là một cô gái trẻ, với dáng người nhỏ nhắn và nụ cười
lạc quan nở trên gương mặt, đang chập chạp tiến theo đường đua, nhưng cô ấy vẫn
cố giữ đều tốc độ. Cô gái ấy chỉ còn một chân.
Mọi
nỗ lực chú ý của tôi lúc này đã thay đổi. Gần như cả ngày hôm nay, tôi đã nghi
ngờ chính khả năng của mình. Nhưng bây giờ, bắt gặp hình ảnh đáng trân trọng của
cô gái kia, tôi biết mình đã tìm thấy động lực để tôi đạp xe về đến đích.
Ngày
đua thứ hai, trời suốt ngày mưa mù mịt. Tôi không còn được nhìn thấy bóng dáng
của người con gái ngày hôm qua nữa. Nhưng tôi đã có động lực thúc đẩy mình tiếp
tục cố gắng trên đường đua mà không hề phàn nàn, kêu ca,vì tôi biết rằng, cô ấy
cũng đang nỗ lực hết mình trên đường đua của cô ấy. Kết thúc cuộc đua, tôi cảm
thấy rất khỏe khoắn, vì tôi đã về đến đích.
Kathy Higgins
Lại Thế Luyện dịch
Theo
angelfire.com
Trích trong tập sách "Những bước trưởng thành" - Nhà xuất bản Đà Nẵng
Địa chỉ phát hành:
CÔNG TY VĂN HÓA HƯƠNG TRANG (NHÀ SÁCH QUANG BÌNH)
- Địa chỉ: 416 Nguyễn Thị Minh Khai, P.5, Q.3, Tp.HCM
- Điện thoại: (+84. 8) 3832 2386 - 3834 0990
- Fax: (84.8)3824 9739 - 3834 2457
- Email: kinhdoanh@huongtrang.net